Hồi tôi còn bé, bố tôi có một cái máy chữ, cũ kinh khủng. Cái máy chữ khi đánh nó kêu rất ầm ỹ. Nếu bây giờ tất cả bọn sinh viên luật ở lớp tôi thay vì MacBook lại mang những cái máy chữ vào gõ bài giảng thì chắc chắn thày cô sẽ phải hét lên chúng tôi mới có thể nghe được họ nói gì. Ngoài tên của nó là một cái máy chữ thì tôi chẳng biết gì về tên gọi các bộ phận khác của nó. Nhưng tôi rất thích nó. Tôi có thể ngồi gõ lọc cọc trên nó cả ngày. Cần phải đặt một tờ giấy than lên trước trang giấy cần viết, rồi gõ lọc cọc rất buồn cười. Tất nhiên là người ta không thể xóa được các chữ bị gõ sai vì hồi đó chưa có Microsoft Word. Người ta chỉ cần gạch nó đi. Cái máy chữ có một bộ phận mà người ta cứ phải kéo đi kéo lại mỗi lần hết một dòng để xuống dòng mới. Còn có một bộ phận gì đó để lùi đầu dòng nữa. Tôi thích những ngày bố mẹ tôi đi làm hết, tôi ngồi ở nhà lọc cọc với cái máy chữ và tưởng tượng mình là một nhà văn hay một bà giám đốc nào đó đang viết một giấy tờ quan trọng. Tôi rất hay bắt đầu việc gõ máy chữ của mình với hai dòng “Cộng hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam/ Độc lâp – Tự do – Hạnh phúc” y như trong đống giấy tờ của bố tôi.
Cái máy chữ trông rất nhem nhuốc y như tôi mỗi lần ngồi gõ xong, và tất nhiên là cũng nhem nhuốc y như những trang chữ của tôi đầy những gạch gạch xóa xóa. Bao giờ khi gõ cái máy chữ tôi cũng nhớ đến cái cậu gì đó trong một mẩu truyện tôi đọc trong sách giáo khoa Truyện đọc lớp 5. Cậu ta lén bố mẹ thức đêm để hoàn thành giúp bố cậu ta công việc của ông để ông có thể được ngủ. Vì thức đêm nên khi đến trường cậu ta không thể nào tập trung học bài được. Càng ngày kết quả học tập của cậu càng kém. Cậu ta làm bố mẹ rất buồn phiền và thậm chí còn bị mắng mỏ. Nhưng cậu ta vẫn không chịu nói điều bí mật của mình ra cho đến một đêm khi bố cậu phát hiện ra nó. Tất nhiên là cậu ta chẳng gõ gì trên cái máy chữ trong công việc thầm lặng của mình (Tôi đã bảo là những cái máy chữ rất ầm ỹ rồi mà!). Nhưng không hiểu sao tôi luôn nghĩ là trong phòng làm việc ấy của ông bố, trên cái bàn làm việc chỗ cậu ta ngồi ghi ghi chép chép giúp ông bố thế nào cũng có một cái máy chữ. Tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ thế, nhưng có lẽ một câu chuyện cũ trong một phòng làm viêc đầy sách với giấy tờ và ánh đèn lờ mờ vì sợ làm bố mẹ tỉnh dậy thì nhất định phải có một cái máy chữ cho nó hợp lý và yên tâm. Sau đấy lên cấp 2 tôi mới biết câu chuyện này là một trong Những chuyện kể cuối tuần in trong cuốn Những Tấm Lòng Cao Cả của Edmondo De Amicis, một cuốn sách mà bất kỳ đứa trẻ con nào cũng thích mê mệt ngay từ lần đầu đọc, thích từ bọn trẻ con ngoan ngoãn trong đấy đến một ông bố gì mà tâm lý không chịu được!
Những trang văn bản gõ bằng máy chữ trông cực kỳ buồn cười. Bây giờ thỉnh thoảng trên internet (mà mẹ tôi cứ khăng khăng gọi là anh – tơ – net), nếu tôi mà gặp phải cái gì kiểu chữ như gõ máy chữ đấy, cái kiểu gì đó mà người ta gọi là html ấy (tôi cũng mù tịt mấy cái khoản này như mẹ tôi!), là thế nào tôi cũng nghĩ đó là virus và cuống cuồng tắt ngay cái cửa sổ đấy lại! Nếu bạn trẻ nào không biết cái trang văn bản gõ bằng máy chữ nó thế nào thì có thể search lấy vài ba cái văn kiện Đảng từ hồi xửa hồi xưa thế nào cũng ra. Chữ rất ngây ngô, rất to, mà có thể các cụ ta sẽ chê là gà bới và nét mờ nét nhạt rất buồn cười.
Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ về những chuyện ngày xưa như thế. Cũng chẳng để giải quyết được vấn đề gì nhưng chỉ để nhớ lại: chuyện về cái máy chữ, chuyện tay tôi đen xì xì vì giấy than và dầu mỡ mỗi lần cái máy chữ dở chứng còn tôi thì dở người đòi tự mình sửa lấy, chuyện lúc nào cũng canh cánh sắp hết giấy than rồi, làm sao mà gõ được nữa. Người ta bảo chỉ những người già họ mới sống bằng quá khứ, rằng với những người già thì “thời gian để nhớ thôi cũng đã xa xỉ lắm rồi” tôi thì chỉ nghĩ quá khứ nó sinh ra để con người ta nhớ chứ không phải để quên đi. Dù sao thì tôi đã từng chết mê chết mệt cái máy chữ lọc cọc và nhem nhuốc, đã tưởng tượng rằng mình là một bà giám đốc hay một nhà văn, dù sao thì tôi cũng đã lớn lên từ cái phần cũ rích ấy….
Tôi đọc một ít của Tagore, có tình yêu nam nữ (vì một nhà thơ tình thì khó mà làm được thơ nếu không có những chuyện tình trong đó), nhưng cũng có rất nhiều nhắc nhở về cuộc sống…Người ta rất kỳ lạ, cần phải nhớ về những nỗi buồn ngay cả khi hạnh phúc nhất, theo cái kiểu các cụ ta thường nói “được mùa chớ phụ ngô khoai”…Tôi chẳng giỏi dịch thơ, tôi để người tự đọc và tự yêu ghét thế thôi…
Let me not forget
(Tagore)
If it is not my portion to meet thee in this life
then let me ever feel that I have missed thy sight
—let me not forget for a moment,
let me carry the pangs of this sorrow in my dreams
and in my wakeful hours.
As my days pass in the crowded market of this world
and my hands grow full with the daily profits,
let me ever feel that I have gained nothing
—let me not forget for a moment,
let me carry the pangs of this sorrow in my dreams
and in my wakeful hours.
When I sit by the roadside, tired and panting,
when I spread my bed low in the dust,
let me ever feel that the long journey is still before me
—let me not forget a moment,
let me carry the pangs of this sorrow in my dreams
and in my wakeful hours.
When my rooms have been decked out and the flutes sound
and the laughter there is loud,
let me ever feel that I have not invited thee to my house
—let me not forget for a moment,
let me carry the pangs of this sorrow in my dreams
and in my wakeful hours
Saturday December 13, 2008 – 03:40am (ICT)